Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

30/03

Bản thân nghĩ rằng khoảng thời gian này mình đang rất ổn, cảm xúc lúc này đang dần trở về trạng thái như xưa...
Nhưng có lẽ mình đã nhầm
Mình đã dặn lòng từ giờ không cần một ai cả, mình có thể tự lập chống chọi với tất cả
Nhưng sự thật thì...khó khăn chẳng bao giờ từ bỏ mình cả
Cá nhân lại là đứa hay suy nghĩ,
một mình cũng sẽ qua nhưng quá trình thì thật sự khủng khiếp lắm
Cuộc sống xung quanh thì vẫn diễn ra
Mọi người ai cũng có guồng quay tất bật cho công viêc, đam mê, cơm áo...
Khi bạn cô độc dường như cả thể giới quay lưng lại với bạn quả không sai
Và giờ chẳng có ai đủ rảnh rỗi, đủ kiên nhẫn, đủ chịu đựng ngồi nghe mình than vãn đâu, ai cũng sẽ mệt mỏi vì bản thân tôi
Vậy nên tôi sẽ cứ tiếp tục cuộc sống đơn độc một mình đi.
Khóc nhiều cũng mệt, ngủ nhiều cũng chán. Chết được vài ngày không ?
Vì ai sẽ chịu hiến dâng cho mình hành hạ đây ???
Thèm được rong chơi khủng khiếp
Vô Vọng Mà Thôi.