Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Gặp lai!

và giờ ngồi nghe lại đống nhạc và khóc
TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC
TÔI LÀ KẺ THẤT BẠI.
ANH-SAO CÒN XUẤT HIỆN MÀ KHÔNG BIẾN MẤT ĐI.

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

KHÔNG BIẾT NÓI GÌ, CHẢ CÓ GÌ ĐỂ NÓI

Có những thứ chẳng muốn nhìn thấy những nó vẫn thích chờ =chờ ngay trước mặt không biết là ý gì đây ?
Đừng xuất hiện thêm bất kì điều gì nữa.
Sự thật thì mình chẳng bao giờ là ổn cả, thì xin thiên hạ hãy để cho tôi đươc yên đi mà
Thank you!

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016

15/05

vào một cái ngày đẹp trời
làm việc chăm chỉ
khi mà dặn lòng sẽ thả trôi mọi thứ về dĩ vẵng
khi mà có thể mạnh dạn nói rằng giờ đây mình ổn.
mình thích khoảng thời gian tự do này. Bận rộn, chạy nhảy,... mà chẳng bị vướng bận bởi thứ đã làm mình điêu đứng suốt cả năm trời.
Tự do hay chỉ là ngộ nhận ?
Mặc kệ đí
Huyền chỉ đẹp khi Huyền chẳng là của riêng ai cả :) ( ngoại trừ gia đình)
Come on baby!!!

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

06/05/2015

Hiểu nổi không cái cảm giác cả ngày vui đùa cười nói vô tư.
Tưởng bản thân đã có thể nhẹ nhàng xem nhẹ mọi chuyện.
Vậy mà đêm về lại dành cho bản thân một khoảng không gian để...tự dưng buồn...
...
Không từng nghĩ mình có ý định tránh mặt.
Không còn quá bận tâm vì một điều đã xa
Có lẽ gặp mình là cái quà sinh nhật to tướng tặng một người đã cũ từng quen :)
Giờ đây một mình
 hỏi người như thế ?
Mình còn duyên không anh ?
Bất chợt nhìn thấy nhau tại nơi từng đau thương...
Cớ sao vậy ?
Bữa nay sinh nhật đó. Không còn mặn mà chau chuốt. Cũng không thèm gửi người một lời chúc không thật...
Lời hỏi thăm dành cho mình liệu thật hay chỉ là hư vô ?
Tạm biệt! Em ổn

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

who am i ? Where am i ?

Là khi nước mắt vẫn còn có thể dễ dàng rơi vì một tình tiết của một bộ phim củ chuối ... thì mi vẫn đáng thương lắm Huyền ạ!
Có lẽ tốt hơn hết đừng cứ vô tư share hoàn cảnh hiện tại cho bất kỳ ai.
Không ai có thể thấu hiểu rõ như chính bản thân mi cả
Có chăng chỉ là lướt qua, sự thương hại, tội nghiệp chấm hết.
Bởi ra thế này là vì chính bản thân mi chọn lựa mà và chính mi phải có trách nhiệm với những hậu quả hiện tại do mi gây ra.
Hồi chuông báo động.
Gấp gáp quá rồi.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Qúa khứ chẳng bao giờ có thể quay trở lại
Mà bản thân chỉ giỏi trân trân nhìn những điều đã qua nuốt nước miếng nuối tiếc.
Khóc! Chẳng giải quyết được việc chi cả.
Yếu đuối cho ai xem ?
Không muốn ai đó sống thay cuộc sống của mình thì làm ơn thức tỉnh, đứng dậy và bước tiếp đi.
Còn hôm nay nữa! ta cho phép mi tự quăng quật chính bản thân mình trên bus để có thể tự vấn lại bản thân.
Nốt ngày hôm nay ta cho phép mi được rong ruổi tới nơi cần tới.
Ngày hôm nay ta bắt mi  phải có plane cho những gì sắp tới.
Mi làm được mà.
Đừng vì lần thất bại mà buông xuôi tất cả.
Tháng 5 nay đã là mùng 4. không kịp nữa rồi. 
Tháng cao điểm. Ta bắt mi lập lại lịch trình cho một cú hattrick.
Không thành công thì cũng thành nhân.
Không sợ không làm được mà chỉ sợ không dám bước. 
Đừng cứ nằm yên trong vòng vây của sự an phận. 
An phận đồng nghĩa với việc đưa tiễn bản thân tới nơi an nghỉ nhanh lẹ.
Đừng để mất lòng tin vì bản thân mi.
Gia đình đang đặt kì vọng vào mi nhiều lắm!

Chuyên ngành-kế toán cuối kỳ A, bằng khá, chứng chỉ kế toán, chứng chỉ toeic, chứng chỉ mos, giao tiếp, soft skill,books work-money, KD-handmade-draw,..., 

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2016

2/05: Ngày Cô Độc

Mệt!
Cả tâm trí trộn lẫn trong mớ cảm xúc hỗn độn ?
Như bình thường là có thể ngồi ngồi viết viết và hồi tưởng lại cả một cung phượt cùng team rồi
Nhưng hạnh phúc không trọn vẹn.
Niềm vui còn dang
Cứ ngỡ bản thân có thể relax thật sự bởi chuyến đi bất chợt này.
Nhưng không hiểu sao tậm lại bất an

Thích biển. Nhưng có lẽ hợp với núi hơn :3 (Vì chưa bao giờ được đi biển trọn vẹn :3)
Thích sự yên bình, thích nét đẹp hoang sơ, thích màu xanh của sự tươi mát.
Con người bị phụ thuộc vào công nghệ. Gía như có thể tự mình ghi lại ca một album riêng cho những khoảnh khắc, tâm trạng của bản thân. Muốn share góc nhìn của chính mình bằng những khung cảnh hoang sơ nhất :3 Nhưng chẳng thể làm được.
Có lẽ chỉ có thể cất giữ nó lại gói ghém thật kỹ làm của riêng cho đến khi nào tự dưng quên mất.
Cảm xúc - Nó là một thứ vô hình, mà lại xuất phát từ chính tâm can của một đứa dở hơi như mình thì sao có thể nắm bắt được. Âu cũng là điều dễ hiểu mà.
Lần đầu đi xa nhất đi trong đêm tối, tốc độ thì ...
Cảnh đẹp thì khỏi phải chê nhưng chỉ tiếc là đi chơi mà vẫn phải chạy đua với tốc độ, chưa được hả hê bấm pic
Nói chung một chữ: LIỀU!
Mọi thứ về "Nó" mình sẽ giữ, đơn giản vì giờ cũng chẳng thể sắp xếp xâu chuỗi lại được, đầu mình bây giờ nó đang là cái chợ vắng - lặng.
Gía như có thể đi cùng người mình thương. (nếu là ngày xưa)
Gía như có thể yêu một anh chàng phượt thủ :)
Gía như chàng trai mình thích thích phượt và làm được điều mình thích :D
Gía như có thể líu lo suốt cả cung đường
Gía như...có thể public điều mình muốn và tự do làm điều mình yêu
Gía như...

Sợ! Sợ cái cảm giác mình sẽ vô tình làm ai đó tổn thương
Sợ do mình mà nhen nhóm một hiểu lầm nào đó.
Sợ quá khứ lặp lại.
Sợ lỡ làm gì đó chưa kịp bắt đầu thì đã biết kết thúc.
Chỉ là Bây giờ trái tim Huyền có lẽ lại trở về sắt đá của ngày xưa.
Sợ không may phụ người
Sợ người mình Ngưỡng mộ lại ghét mình. Người ta có thể làm được điều mình thích mà chẳng thể làm, họ giỏi quá, biết chắc cũng chỉ là gì của họ được đâu họ nổi tiếng mà :'( Chấp nhận là cơn gió lạ thoáng qua đời mình.
Sợ cứ mãi là đứa con gái tầm thường
Sợ trở thành một đứa vô tâm nhất trần đời
Sợ bị m.n lo lắng
Sợ chính bản thân mình. Giờ cứ tựa con ngựa bất kham, sợ cái cách nó đặt trọn cả cuộc đời vào cái hố không lối thoát bằng cách sống trì trệ lâu nay
Sợ mi lắm Huyền à!!!!!!!!!