Mệt!
Cả tâm trí trộn lẫn trong mớ cảm xúc hỗn độn ?
Như bình thường là có thể ngồi ngồi viết viết và hồi tưởng lại cả một cung phượt cùng team rồi
Nhưng hạnh phúc không trọn vẹn.
Niềm vui còn dang
Cứ ngỡ bản thân có thể relax thật sự bởi chuyến đi bất chợt này.
Nhưng không hiểu sao tậm lại bất an
Thích biển. Nhưng có lẽ hợp với núi hơn :3 (Vì chưa bao giờ được đi biển trọn vẹn :3)
Thích sự yên bình, thích nét đẹp hoang sơ, thích màu xanh của sự tươi mát.
Con người bị phụ thuộc vào công nghệ. Gía như có thể tự mình ghi lại ca một album riêng cho những khoảnh khắc, tâm trạng của bản thân. Muốn share góc nhìn của chính mình bằng những khung cảnh hoang sơ nhất :3 Nhưng chẳng thể làm được.
Có lẽ chỉ có thể cất giữ nó lại gói ghém thật kỹ làm của riêng cho đến khi nào tự dưng quên mất.
Cảm xúc - Nó là một thứ vô hình, mà lại xuất phát từ chính tâm can của một đứa dở hơi như mình thì sao có thể nắm bắt được. Âu cũng là điều dễ hiểu mà.
Lần đầu đi xa nhất đi trong đêm tối, tốc độ thì ...
Cảnh đẹp thì khỏi phải chê nhưng chỉ tiếc là đi chơi mà vẫn phải chạy đua với tốc độ, chưa được hả hê bấm pic
Nói chung một chữ: LIỀU!
Mọi thứ về "Nó" mình sẽ giữ, đơn giản vì giờ cũng chẳng thể sắp xếp xâu chuỗi lại được, đầu mình bây giờ nó đang là cái chợ vắng - lặng.
Gía như có thể đi cùng người mình thương. (nếu là ngày xưa)
Gía như có thể yêu một anh chàng phượt thủ :)
Gía như chàng trai mình thích thích phượt và làm được điều mình thích :D
Gía như có thể líu lo suốt cả cung đường
Gía như...có thể public điều mình muốn và tự do làm điều mình yêu
Gía như...
Sợ! Sợ cái cảm giác mình sẽ vô tình làm ai đó tổn thương
Sợ do mình mà nhen nhóm một hiểu lầm nào đó.
Sợ quá khứ lặp lại.
Sợ lỡ làm gì đó chưa kịp bắt đầu thì đã biết kết thúc.
Chỉ là Bây giờ trái tim Huyền có lẽ lại trở về sắt đá của ngày xưa.
Sợ không may phụ người
Sợ người mình Ngưỡng mộ lại ghét mình. Người ta có thể làm được điều mình thích mà chẳng thể làm, họ giỏi quá, biết chắc cũng chỉ là gì của họ được đâu họ nổi tiếng mà :'( Chấp nhận là cơn gió lạ thoáng qua đời mình.
Sợ cứ mãi là đứa con gái tầm thường
Sợ trở thành một đứa vô tâm nhất trần đời
Sợ bị m.n lo lắng
Sợ chính bản thân mình. Giờ cứ tựa con ngựa bất kham, sợ cái cách nó đặt trọn cả cuộc đời vào cái hố không lối thoát bằng cách sống trì trệ lâu nay
Sợ mi lắm Huyền à!!!!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét