Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2016

Dòng tin nhắn tôi không nỡ xóa

Không phải để tới lúc chết đi em mới biết
Cũng không phải đợi đến tận khi em hay anh, một trong hai người kết hôn ta mới biết
Em biết rồi giống như trong vàn lý do em nghĩ ra
Nhưng nói chuyện bình thường lại rồi
..anh vẫn rất thân quen hơn xưa
Anh đang nghĩ gì ?
Em dù chỉ là thỉnh thoảng thôi
Nhưng có lẽ do công việc
Sự thật thì...
...em vẫn nhớ
...vẫn hi vọng
...vẫn sẽ đợi anh
chỉ cần 1 lời thôi...
Biết lỗi của nhau rồi
Duyên mình còn không?
Tình mình còn trời sẽ xe duyên chứ ?
FB, ZALO,ISTAGRAM tất cả đều có những kẻ thừa nước đục
Yêu anh nhưng em sẽ phải giữ cho riêng mình

Thứ Sáu, 3 tháng 6, 2016

EM. CHẲNG THỂ NÀO QUÊN ĐƯỢC ANH
EM. KHÔNG KHI NÀO CÓ THỂ NGƯNG NHỚ ANH.
EM. MUỐN MỞ MIỆNG CẤT LỜI NHƯNG LẠI SỢ ANH THỜ LẠNH
EM. GHÉT ANH BẢO TẠI SAO PHẢI ĐAU KHỔ THẾ
EM. CỨ CỐ  CHẤP BƯỚNG BỈNH KHÔNG TIN VÀO HIỆN THỰC
EM. MUỐN GỬI ANH DÒNG TN QUAY LẠI NHƯNG...

Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường
Chọn cho mình một người đàn ông khác
Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc
Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa
.
.
Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha
Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích
Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch..
Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh
.
.
Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh
Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ?
Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở
Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu
.
.
Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau
Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng
Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống
Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương
.
.
Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường
Liệu ta có thản nhiên quay mặt
Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt
Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau.
‪NẾU MỘT NGÀY BỌN MÌNH CHẲNG CƯỚI NHAU
(Tặng bạn một bài thơ hay của Vũ Ngọc Anh)

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Gặp lai!

và giờ ngồi nghe lại đống nhạc và khóc
TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC
TÔI LÀ KẺ THẤT BẠI.
ANH-SAO CÒN XUẤT HIỆN MÀ KHÔNG BIẾN MẤT ĐI.

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2016

KHÔNG BIẾT NÓI GÌ, CHẢ CÓ GÌ ĐỂ NÓI

Có những thứ chẳng muốn nhìn thấy những nó vẫn thích chờ =chờ ngay trước mặt không biết là ý gì đây ?
Đừng xuất hiện thêm bất kì điều gì nữa.
Sự thật thì mình chẳng bao giờ là ổn cả, thì xin thiên hạ hãy để cho tôi đươc yên đi mà
Thank you!

Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016

15/05

vào một cái ngày đẹp trời
làm việc chăm chỉ
khi mà dặn lòng sẽ thả trôi mọi thứ về dĩ vẵng
khi mà có thể mạnh dạn nói rằng giờ đây mình ổn.
mình thích khoảng thời gian tự do này. Bận rộn, chạy nhảy,... mà chẳng bị vướng bận bởi thứ đã làm mình điêu đứng suốt cả năm trời.
Tự do hay chỉ là ngộ nhận ?
Mặc kệ đí
Huyền chỉ đẹp khi Huyền chẳng là của riêng ai cả :) ( ngoại trừ gia đình)
Come on baby!!!

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2016

06/05/2015

Hiểu nổi không cái cảm giác cả ngày vui đùa cười nói vô tư.
Tưởng bản thân đã có thể nhẹ nhàng xem nhẹ mọi chuyện.
Vậy mà đêm về lại dành cho bản thân một khoảng không gian để...tự dưng buồn...
...
Không từng nghĩ mình có ý định tránh mặt.
Không còn quá bận tâm vì một điều đã xa
Có lẽ gặp mình là cái quà sinh nhật to tướng tặng một người đã cũ từng quen :)
Giờ đây một mình
 hỏi người như thế ?
Mình còn duyên không anh ?
Bất chợt nhìn thấy nhau tại nơi từng đau thương...
Cớ sao vậy ?
Bữa nay sinh nhật đó. Không còn mặn mà chau chuốt. Cũng không thèm gửi người một lời chúc không thật...
Lời hỏi thăm dành cho mình liệu thật hay chỉ là hư vô ?
Tạm biệt! Em ổn

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2016

who am i ? Where am i ?

Là khi nước mắt vẫn còn có thể dễ dàng rơi vì một tình tiết của một bộ phim củ chuối ... thì mi vẫn đáng thương lắm Huyền ạ!
Có lẽ tốt hơn hết đừng cứ vô tư share hoàn cảnh hiện tại cho bất kỳ ai.
Không ai có thể thấu hiểu rõ như chính bản thân mi cả
Có chăng chỉ là lướt qua, sự thương hại, tội nghiệp chấm hết.
Bởi ra thế này là vì chính bản thân mi chọn lựa mà và chính mi phải có trách nhiệm với những hậu quả hiện tại do mi gây ra.
Hồi chuông báo động.
Gấp gáp quá rồi.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Qúa khứ chẳng bao giờ có thể quay trở lại
Mà bản thân chỉ giỏi trân trân nhìn những điều đã qua nuốt nước miếng nuối tiếc.
Khóc! Chẳng giải quyết được việc chi cả.
Yếu đuối cho ai xem ?
Không muốn ai đó sống thay cuộc sống của mình thì làm ơn thức tỉnh, đứng dậy và bước tiếp đi.
Còn hôm nay nữa! ta cho phép mi tự quăng quật chính bản thân mình trên bus để có thể tự vấn lại bản thân.
Nốt ngày hôm nay ta cho phép mi được rong ruổi tới nơi cần tới.
Ngày hôm nay ta bắt mi  phải có plane cho những gì sắp tới.
Mi làm được mà.
Đừng vì lần thất bại mà buông xuôi tất cả.
Tháng 5 nay đã là mùng 4. không kịp nữa rồi. 
Tháng cao điểm. Ta bắt mi lập lại lịch trình cho một cú hattrick.
Không thành công thì cũng thành nhân.
Không sợ không làm được mà chỉ sợ không dám bước. 
Đừng cứ nằm yên trong vòng vây của sự an phận. 
An phận đồng nghĩa với việc đưa tiễn bản thân tới nơi an nghỉ nhanh lẹ.
Đừng để mất lòng tin vì bản thân mi.
Gia đình đang đặt kì vọng vào mi nhiều lắm!

Chuyên ngành-kế toán cuối kỳ A, bằng khá, chứng chỉ kế toán, chứng chỉ toeic, chứng chỉ mos, giao tiếp, soft skill,books work-money, KD-handmade-draw,..., 

Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2016

2/05: Ngày Cô Độc

Mệt!
Cả tâm trí trộn lẫn trong mớ cảm xúc hỗn độn ?
Như bình thường là có thể ngồi ngồi viết viết và hồi tưởng lại cả một cung phượt cùng team rồi
Nhưng hạnh phúc không trọn vẹn.
Niềm vui còn dang
Cứ ngỡ bản thân có thể relax thật sự bởi chuyến đi bất chợt này.
Nhưng không hiểu sao tậm lại bất an

Thích biển. Nhưng có lẽ hợp với núi hơn :3 (Vì chưa bao giờ được đi biển trọn vẹn :3)
Thích sự yên bình, thích nét đẹp hoang sơ, thích màu xanh của sự tươi mát.
Con người bị phụ thuộc vào công nghệ. Gía như có thể tự mình ghi lại ca một album riêng cho những khoảnh khắc, tâm trạng của bản thân. Muốn share góc nhìn của chính mình bằng những khung cảnh hoang sơ nhất :3 Nhưng chẳng thể làm được.
Có lẽ chỉ có thể cất giữ nó lại gói ghém thật kỹ làm của riêng cho đến khi nào tự dưng quên mất.
Cảm xúc - Nó là một thứ vô hình, mà lại xuất phát từ chính tâm can của một đứa dở hơi như mình thì sao có thể nắm bắt được. Âu cũng là điều dễ hiểu mà.
Lần đầu đi xa nhất đi trong đêm tối, tốc độ thì ...
Cảnh đẹp thì khỏi phải chê nhưng chỉ tiếc là đi chơi mà vẫn phải chạy đua với tốc độ, chưa được hả hê bấm pic
Nói chung một chữ: LIỀU!
Mọi thứ về "Nó" mình sẽ giữ, đơn giản vì giờ cũng chẳng thể sắp xếp xâu chuỗi lại được, đầu mình bây giờ nó đang là cái chợ vắng - lặng.
Gía như có thể đi cùng người mình thương. (nếu là ngày xưa)
Gía như có thể yêu một anh chàng phượt thủ :)
Gía như chàng trai mình thích thích phượt và làm được điều mình thích :D
Gía như có thể líu lo suốt cả cung đường
Gía như...có thể public điều mình muốn và tự do làm điều mình yêu
Gía như...

Sợ! Sợ cái cảm giác mình sẽ vô tình làm ai đó tổn thương
Sợ do mình mà nhen nhóm một hiểu lầm nào đó.
Sợ quá khứ lặp lại.
Sợ lỡ làm gì đó chưa kịp bắt đầu thì đã biết kết thúc.
Chỉ là Bây giờ trái tim Huyền có lẽ lại trở về sắt đá của ngày xưa.
Sợ không may phụ người
Sợ người mình Ngưỡng mộ lại ghét mình. Người ta có thể làm được điều mình thích mà chẳng thể làm, họ giỏi quá, biết chắc cũng chỉ là gì của họ được đâu họ nổi tiếng mà :'( Chấp nhận là cơn gió lạ thoáng qua đời mình.
Sợ cứ mãi là đứa con gái tầm thường
Sợ trở thành một đứa vô tâm nhất trần đời
Sợ bị m.n lo lắng
Sợ chính bản thân mình. Giờ cứ tựa con ngựa bất kham, sợ cái cách nó đặt trọn cả cuộc đời vào cái hố không lối thoát bằng cách sống trì trệ lâu nay
Sợ mi lắm Huyền à!!!!!!!!!

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Nắng cháy khét!!!

Nắng lên rồi!
Trời có hứa sẽ đưa gió tới không ?
Hạnh phúc đó...
...người đã có
còn mình thì không.
Cố tránh né cũng chẳng thay đổi đựơc sự thật
Cố phủ nhận nhưng rồi sẽ càng làm bản thân tồi tệ
An yên mà sống...
Hạnh phúc có là chờ đợi :)
N.G.Ỡ !

Thứ Tư, 20 tháng 4, 2016

21h00 20/04

Khóc!
chẳng hiểu vì sao nữa
cái cảm giá lâu lâu mới bị ốm mà cô đơn khủng khiếp
ai cũng có mối bận tâm
đến bao giờ mới chịu lớn đây ?
lại còn đi đọc mấy cái ảnh và dòng chữ tâm trạng

Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

20/04

hôm nay là ngày hội sách nè,
thế là cũng đi cùng nó được 3 năm rồi đó
lần đầu tiên ghét anh
lần 2 bên anh
và lần này khắc khoải tìm kiếm một bóng hình đã ở rất xa
clb giờ ngày càng phát triền,
chưa làm gì được cho nó, nhưng chưa bào giờ hối hận vì đã cùng nó mà hoạt động
hôm nay cũng ra giúp mọi người chút xíu xíu
Người ốm từ mấy hôm nhưng ở nhà chắc cũng tù túng
tự dưng nghĩ giá có ai để nũng nịu, để được dặn uống thuốc, để được biết có ng luôn ở bên
nhưng giờ đây lại trở về với thời kỳ 1 mình tự kỷ lẻ lọi, tự lo , tự co cóp trong cái thế giới chật chội chính bản thân, không một ai bên cạnh
Nói chung là tủi.
Chỉnh sửa lại cách làm việc cuả bản thân ngay đi, nếu không sẽ tự giết chết chính cuộc đời mình bằng lưỡi dao ngọt ngào nhất trong gang tấc :(

Vui
...vui vì hạnh phúc của họ.
Mình cần có giá trị để nâng cao bản thân chứ không thì mãi mãi tầm thường, mãi mãi chỉ biết chạy đua theo họ cho tận cùng kiệt quệ và chán nản.
nên nhớ:
đọc sách
kế toán hyp từ cơ bản

HCSN A trọn niềm tin
Tiếng anh niềm cảm hứng bấy lâu về lại bên tôi đi :3

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2016

Cô gái của riêng anh!


Nếu có thể,
em muốn làm cô gái của riêng anh
bằng hết cả tuổi xanh và quãng đời còn lại
hết cả nồng nàn và say mê hoang dại
hết cả dịu dàng không ngần ngại yêu thương!

Em muốn làm cô gái biết mỉm cười hạnh phúc trong gương
biết mỉm cười hạnh phúc trong cả cuộc đời thường nhật
hạnh phúc trong tim là giấc mơ có thật
rồi cả cuộc đời đừng để đánh mất mất đi

Em muốn làm cô gái đứng trước anh có quyền được hoài nghi
có quyền hờn ghen với nhiều cô gái khác
có quyền thét gào, hét la và độc ác
có quyền điên cuồng trong nỗi sợ mất anh

Nếu có thể,
em muốn làm cô gái của riêng anh
trở thành niềm vui, nỗi buồn trong anh mãi
trở thành niềm tin những lần anh sợ hãi
trở thành bình yên mà anh vẫn nghĩ về

Nếu có thể,
em muốn đứng trước ngôi nhà có cánh cửa mở để đón anh về
được nấu cho anh bữa cơm chiều đã muộn
được ngóng trông anh những hôm bận rộn
được nghĩ về anh khi tất thảy vui, buồn

Nếu có thể,
hãy để em làm một mảnh ghép nơi tâm hồn
làm chút bình yên giữa sóng cuồn, giông bão
làm chút sự thật giữa cuộc đời hư ảo
làm một bờ vai anh có thể dựa vào!

- Thơ September Rain.

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

30/03

Bản thân nghĩ rằng khoảng thời gian này mình đang rất ổn, cảm xúc lúc này đang dần trở về trạng thái như xưa...
Nhưng có lẽ mình đã nhầm
Mình đã dặn lòng từ giờ không cần một ai cả, mình có thể tự lập chống chọi với tất cả
Nhưng sự thật thì...khó khăn chẳng bao giờ từ bỏ mình cả
Cá nhân lại là đứa hay suy nghĩ,
một mình cũng sẽ qua nhưng quá trình thì thật sự khủng khiếp lắm
Cuộc sống xung quanh thì vẫn diễn ra
Mọi người ai cũng có guồng quay tất bật cho công viêc, đam mê, cơm áo...
Khi bạn cô độc dường như cả thể giới quay lưng lại với bạn quả không sai
Và giờ chẳng có ai đủ rảnh rỗi, đủ kiên nhẫn, đủ chịu đựng ngồi nghe mình than vãn đâu, ai cũng sẽ mệt mỏi vì bản thân tôi
Vậy nên tôi sẽ cứ tiếp tục cuộc sống đơn độc một mình đi.
Khóc nhiều cũng mệt, ngủ nhiều cũng chán. Chết được vài ngày không ?
Vì ai sẽ chịu hiến dâng cho mình hành hạ đây ???
Thèm được rong chơi khủng khiếp
Vô Vọng Mà Thôi.

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

10/01 - 11/01/2016

gần nửa năm tưởng mình mạnh mẽ, nhưng em đang lừa dối bản thân với ngần ấy thời gian, em đã và đang nuôi hi vọng anh quay về nhiều lắm.
Hôm nay là buổi liên hoan cuối cùng em lại càng nuôi hi vọng, sẽ có gì đó khác thay đổi, sẽ có bất ngờ như em từng ước ao. Nhưng em lầm, người vẫn thế, có hơn chăng chỉ là cái bắt tay hờ hững và chén rượu chúc tập thể lần cuối, là lần cuối thật sự.
Anh chị TL an ủi, chúc em chén rượu nhưng nó làm em cay mắt, em cứ tưởng mình mạnh mẽ nhưng là từ đây, nỗi đau đớn lại bắt đầu, vết thương lại ứa máu, em chỉ biết từ đó trở đi mà khóc cho ngon lành. ừ thì là lần cuối, ai đó thương hại hay vui mừng em mặc kệ, hãy cứ để kệ cảm xúc của em nó ứa chảy.
Về quán hát. mắt đã sưng húp rồi, muốn cho say để quên à, cái cảm giác say biết nhưng vẫn chao đảo và gắng gượng bước đi lại càng thấy tỉnh, lại càng được sống thật với cảm xúc của mình, nhưng vẫn còn kiềm né, không khóc được to, mà là như trì triết, day cho ứa máu, hoen vết, ai đó có lại cốc đầu, có véo mũi, có chúc và an ùi cũng chỉ là sự thương hại, còn người quan trọng vẫn đang nhởn nhơ hờ hững, đang ham vui riêng mình đó thui.
Là em hát, em được hát cho anh nghe lần cuối, em ko đủ can đảm để hát bài em và anh đã có kỷ niệm cùng nhau, anh muốn hát bài đó...em biết nhưng bạn giành míc anh cũng chẳng còn cơ hội tặng em bài đó lần nữa. Nhưng cám ơn vì " Một vòng trái đất", "Lời nguyền" được hát với nhau là em vui rồi, ta không thể nói với nhau nhưng có lẽ lời bài hát cũng đủ để chúng mình hiểu nhau lần này nah nhỉ
- Yêu em không?
- Anh yêu em. Yêu anh không?
- Thật em yêu anh
Lời nói đó vẫn in sâu vào tâm trí của em...
...
thực sự bài hát này quá giống anh và em bấy giờ. Nhưng em chấp nhận, em mỉm cười. Là vì ta còn yêu nhau, không phải anh đã hết tình cảm. Chỉ vì ta không thể bên nhau, sau này không thể thuộc về nhau nữa thôi.
em không muốn biết sự thật nữa, em cũng không muốn biết bí mật anh muốn che giấu nữa, em sợ, sợ còn đau hơn gấp vạn, đừng le lói bất kì manh mối gì nữa, nó chỉ làm em thêm suy nghĩ mà suy sụp thôi.
Là lần cuối anh ngồi cạnh em, chạm vào đầu em, muốn an ui và nói điều gì đó phải không ? nhưng lại không biết tn phải không, đầu óc em quay cuồng chỉ biết có anh ngồi bên mà khoảng cách và lạnh lùng đến sợ.
Trở về phòng. anh ra cổng làm gì thế ?
em nghe nga kể lại, anh bảo dứt khoát chuyện tình cảm, đau lắm, em đã khóc cả đêm, cái tn tối đó có lẽ là tn cuối cùng em gửi anh mà không mong hồi đáp, vì em biết anh đã dứt khoát thì đã chẳng để em phải đau khổ tới mức này, tới lúc này.
Sáng nay em lại khóc rất nhiều, đau đầu, đau nơi ngực trái và đau cả cái miệng cố gắng gượng kìm nén không được khóc thật to, em tệ thật , tát cả bọn đang hạnh phúc trong tình yêu vậy mà em , mình em đau khổ lại để ảnh hưởng tới người khác.
Em yêu anh.
Anh đã buông tay em như thế.
Đã đến lúc em phải nhẹ lòng như anh.
Nếu còn duyên sau này mình gặp lại.
Duyên thế này thì coi như anh làm quá khứ1
Là vì anh đã dứt, mình em chẳng thể nào hàn gắn nổi
em đuối sức, vì anh bỏ buông cho em tất cả.
Cảm ơn người em yêu.
Em chấp nhận buông tay anh.
Yêu anh mãi.
Tạm biệt mối tình đầu của em.
Chúc anh sau này sẽ tìm được cô gái thật tốt đem lại cho anh hạnh phúc
Em kém cỏi nên thất bại dành tặng anh hạnh phúc.
Anh cũng chúc em phải thật hạnh phúc và may mắn trong tương lai đi.
vì giờ đây em sợ sẽ lại gặp người nữa giống anh chỉ để lại đau khổ cho em mà thôi
p/s: Anh có thể tưởng tượng được không khi đang viết những dòng này người anh từng yêu và hứa hẹn nhiều điều: một tay bịt chặt miệng, một tay bóp chặt cổ họng để không một tiếng động, từng tiếc nấc phát ra, đấm mạnh nơi ngực trái.
Anh đau giống em không ???